
Hà Nội cuối thu, tiết trời se se lạnh. Con lặng ngắm bầy săng cầm vỗ cánh về phía trời xa, nao lòng nhớ bát bún Thang mẹ nấu.
Ngày anh đưa con về ra mắt, Hà Nội cũng vào tiết thu. Mẹ đón con bằng một bát bún Thang đậm chất phố cổ. Giữa tiết trời thu se se ấy, được ăn một bát bút hội tụ các hương vị, mùi thơm nhẹ, dịu, ngọt mà vẫn đậm đà ấy thật sự là một điều thú vị, một sự khám phá lớn trong con.
Sau tuần trăng mật, mẹ đưa con xuống bếp. Mẹ bảo góc bếp nhỏ này sẽ là nơi con gắn bó, cũng như mẹ đã dành cả yêu thương cho ông bà, cho cha và cả chồng con suốt 40 năm trời.
Con bắt đầu hoc những bài học bếp núc từ những kiến thức sơ khai nhất. Bao nhiêu năm đi học xa nhà đã khiến con luôn trong trạng thái “ăn vội, uống vội”….Vậy mà về làm con dâu của mẹ, con phải học cách sống chậm lại, chậm rãi trong từng cách chế biến món ăn.
Mẹ dạy con làm những món ăn đậm chất Hà Nội: Những đĩa nem rán mang phong cách riêng, những nồi bún ốc thơm mùi giấm bỗng, chả cốm dịu dìu, ngòn ngọt đặc trưng cho ẩm thực xứ Kinh Kì.
Thế nhưng có lẽ thuyết phục nhất, ấn tượng nhất với con là bún Thang mẹ nấu. Đó là cả một sự kiên trì: Trứng láng thật mỏng, sắt sợi con chì, thịt gà xé mỏng, nấm hương, củ cải khô giòn giòn, sần sật. Nước xương hầm cho vị ngọt tự nhiên thêm chút tôm khô ngọt đúng vị….Tất cả được mẹ lựa cẩn thận, xếp tinh tế để rồi hòa quyền lại với nhau trong hương vị làm thuyết phuc cả những người khó tính nhất.
Đôi lúc con giận mẹ, giận những bữa cơm sum họp cuối ngày lấy mất thời gian tự do của vợ chồng trẻ. Nhưng rồi cảm giac ấy cũng vụt qua nhanh, thay vào đó là sự khâm phục: 40 năm, mẹ làm công việc đó, tỉ mỉ và tâm huyết.
Khi con đã biết nấu những món ăn tạm gọi là ngon thì cũng là lúc mẹ xa rời chúng con mãi mãi sau một cơn đột quỵ. Căn bếp trống trải hơn bao giờ hết.
Ngày giỗ mẹ, con nấu bát bún Thang đặt lên bàn thờ, thắp nén nhang thơm. Con biết dẫu thịt gà xé còn chưa khéo, trứng láng chưa thật mỏng nhưng con tin, ở một nơi xa xôi nào đó, mẹ đang mỉm cười.
Lại một mùa thu nữa đã sang, phảng phất đâu đây hương vị bún Thang với nỗi nhớ cồn cào.
Đôi khi đâu chỉ là một món ăn, nó còn là cả một miền kí ức đối với mỗi người…
Đinh Thị Trang Nhung
(Trích từ cuộc thi “Ký ức ẩm thực 2014″ được tổ chức bởi nhãn hàng Marvela Việt Nam)